Các bạn thân mến,
Mỗi độ xuân về, vạn vật tưng bừng khoe sắc thắm. Từ mảnh đất chơ vơ xám xịt của mùa đông, hàng ngàn chồi xanh vươn mình lên trong nắng. Cả mặt đất bừng sáng trong vẻ đẹp mỹ miều của hoa cỏ mùa xuân. Thì ra trong cái lặng trầm của tiết đông, đã có biết bao hạt giống âm thầm chuẩn bị cho một mùa sống mới. Những hạt giống âm thầm mục rã trong lòng đất mẹ để trời xuân được rực rỡ sắc hoa. Thì ra nền tảng của những điều hào nhoáng đẹp đẽ chính là những gì lặng lẽ âm thầm.
Sống trong thời hiện đại, chúng ta thường không tin lắm vào những điều âm thầm. Công nghệ quảng cáo dạy chúng ta rằng cứ cao giọng thì hẳn mọi người sẽ phải nghe, cứ nói nhiều thì chắc người ta sẽ tin. Kinh tế thị trường cũng dạy chúng ta tính toán mọi sự sòng phẳng theo tiêu chuẩn của lợi tức. Cuộc đời như một miếng mồi ngon, mà một khi đã ngoạm vào, tôi chỉ muốn dành phần cho mình càng nhiều càng tốt. Cứ âm thầm lặng lẽ thì thế nào cũng thiệt thòi. Cứ hy sinh quảng đại với người khác thì có ngày phải thiệt thân…
Sống hy sinh đòi tôi phải từ bỏ những lợi lộc mà tôi đương nhiên được hưởng. Sống âm thầm dễ khiến tôi đánh mất nhiều cơ hội quý giá vuột qua tầm tay mình. Sống quảng đại trao ban dễ biến tôi thành kẻ lập dị đi bên lề một xã hội đang ào ào tiến tới trong trào lưu hưởng thụ… Thế nên tôi ngại ngần e sợ.
Cuộc sống quanh tôi có biết bao tấm gương sống đẹp của những con người âm thầm phục vụ và hi sinh quên mình… Vì e sợ ngại ngần, tôi thường chỉ nhìn những tấm gương ấy để ngưỡng mộ chứ không dám bước theo. Dường như trong lòng tôi luôn có nhiều ngấm ngầm chống cưỡng. Chúng kéo ghì tôi lại những khi tôi muốn được sống tự do theo những thôi thúc quảng đại trong cõi lòng mình… Với bao ân huệ được gởi vào đời tôi, dường như tôi chỉ muốn giữ riêng để một mình tận hưởng.
Thế mà, không ai có thể phủ nhận rằng chính cuộc đời mình là hoa quả của những hi sinh âm thầm và quảng đại. Để tôi có được cuộc đời hôm nay, biết bao người đã phải sống thân phận của một hạt giống gieo vào lòng đất: những vất vả tảo tần của mẹ, những mồ hôi lao nhọc của cha, những nỗ lực miệt mài của thầy cô, những yêu thương chăm sóc của bao bàn tay tôi gặp giữa đường đời. Chính tương lai của tôi là kết tinh từ bao mồ hôi nước mắt quảng đại đặt vào đời tôi. Tôi sẽ chẳng bao giờ được hưởng nếm quả ngọt, nếu đã không có bao người sống cho tôi như thân phận của một hạt giống.
Thế thì về phần tôi, sao tôi lại e ngại sống cho người khác, để những hy sinh âm thầm lại tiếp tục được nảy nở và trổ sinh hoa thơm quả ngọt cho đời? Sao tôi lại không dám cho đi nhưng không những gì mình đã được nhận lãnh cách nhưng không? Nếu chỉ nhận mà không biết cho đi, nếu chỉ tích góp mà không muốn trao ban, có phải tôi đang biến cuộc đời mình thành một ao tù vũng đọng? Hay tôi đang sống cuộc đời mình như một hạt lúa trơ trọi và ích kỷ?…
“Nếu hạt lúa gieo vào lòng đất mà không chết đi, thì nó vẫn trơ trọi một mình” (Ga 12, 25). Đó là cái trơ trọi của những người vơ vét cho thật đầy túi tham mà vẫn cảm thấy một khoảng trống rỗng mênh mang trong tâm hồn mình. Đó là cái trơ trọi của những kẻ đánh đổi cả tình nghĩa con người để giành giật cho mình thật nhiều của cải vật chất và danh vọng trần thế. Đó là sự trơ trọi tù đọng của những người ích kỷ chỉ biết sống cho riêng mình. Đó là sự trơ trọi héo tàn của cái chết.
Cuộc sống này được đặt nền tảng trên những hi sinh âm thầm. Sống âm thầm quảng đại là tôi góp phần xây dựng cuộc sống trong chính căn cội nền tảng của nó. Còn cứ để cho mình bị cuốn theo bao hào nhoáng bên ngoài, cứ lao mình theo những giá trị phù phiếm mà cuộc sống và công nghệ quảng cáo đập vào mình, tôi có khác gì đang xây dựng cuộc đời mình trên nền cát lỏng. Mọi thứ sẽ tồn tại được bao lâu, mọi công trình ấy sẽ đi về đâu?…
Nên vĩ đại từ những việc nhỏ bé, nên cao cả từ những việc âm thầm, nên đẹp đẽ từ những hi sinh quên mình… đó là cách mà Giêsu đã sống. Để có ba năm rao giảng, Giêsu đã âm thầm sống ba mươi năm như một con người bình thường giữa bao con người khác. Nhiều lần Giêsu tỏ ra không thích làm phép lạ. Giêsu cũng không thích những tung hô hào nhoáng và những vinh quang trần thế mà người ta tặng cho mình. Giêsu muốn dạy người ta nên thánh bằng việc sống trọn vẹn cuộc đời làm người của mình… Giêsu miệt mài rao giảng và dạy dỗ người ta những chân lý của Thiên Chúa trong cung cách cần mẫn, âm thầm của một người gieo giống. Chính Giêsu cũng sống thân phận của một hạt giống, chấp nhận chết đi cuộc đời của mình, để nhiều người khác được sống và sống dồi dào.
Ngoài tình yêu trong tim, có lẽ không điều gì có thể cho tôi động lực và sức mạnh để sống một cuộc sống như thế. Tình yêu với Thiên Chúa sẽ giúp tôi nhìn lại đời mình trong tâm tình biết ơn và đáp trả. Nếu suối nguồn ân sủng và tình yêu Thiên Chúa đã tuôn chảy trong tôi, tôi cũng có nghĩa vụ trở thành một suối nguồn tình yêu và ân sủng cho người khác. Tình Yêu với Đức Giêsu sẽ giúp tôi ngày một lớn lên và tự do để sống cho những thôi thúc tốt đẹp trong lòng mình. Nếu Giêsu đã có một con tim rộng mở đến vô biên để có thể trao đi cách trọn vẹn, bước mỗi ngày theo từng bước đi của Giêsu, con tim tôi cũng sẽ học được bài học quảng đại trao ban như thế.
Lạy Chúa,
Thế giới ngày nay đã quá dư thừa những ồn ào hào nhoáng,
nhưng lại thiếu những hi sinh âm thầm.
Thế giới vang dội những lời tuyên bố bóng bẩy,
nhưng lại thiếu những người dám dấn thân.
Thế giới ngập đầy nhiều quảng cáo
mời gọi những hưởng thụ của thể xác,
nhưng lại thiếu những giá trị cao đẹp
có thể mang lại bình an cho tâm hồn.
Bước đi trong thế giới này,
chúng con chỉ có thể trở thành những người xây dựng
khi vượt ra được những ích kỷ nhỏ nhen của lòng mình
để sống và phục vụ như Chúa đã sống và phục vụ.
Ước gì chúng con sống mỗi ngày
như một người gieo giống,
biết gieo vào đời những hạt giống tốt
để góp cho đời nhiều hoa thơm trái ngọt.
Ước gì chúng con dám trở nên một hạt giống
quảng đại trao ban và hy sinh quên mình
để anh chị em chúng con được sống dồi dào.
Lạy Chúa, mọi sự của chúng con đều là của Chúa
Mọi ân huệ cuộc đời chúng con đều đến từ tình yêu Chúa.
Xin dạy chúng con trở nên những kênh thông truyền
đem tình yêu Chúa vào giữa lòng thế giới. Amen
Bài hát kết thúc: KINH QUẢNG ĐẠI DÂNG HIẾN
Lời: Thánh Inhaxio Loyola
Nhạc: Ân Đức
Thể hiện: Cao Gia An, S.J – Thanh Vũ