Nước Mắt SATAN

0
4771

Thưa các bạn,

Là một người theo học ngành vật lý, khi tìm hiểu về những trật tự của vũ trụ bao la cũng như cấu trúc siêu nhỏ bé, tinh vi của nguyên tử, tôi hoàn toàn xác tín rằng THIÊN CHÚA LÀ CÓ THẬT, ĐẤNG TẠO HÓA LÀ CÓ THẬT, Người là đấng tạo dựng trời đất, muôn vật hữu hình và vô hình…. Điều này cũng đã được xác tín qua rất nhiều những nhà khoa học, bác học lừng danh trên thế giới như Albert Einstein(người được xem là cái đầu vĩ đại nhất của thế kỷ 20), Thomas A. Edison (1847–1931, người nắm giữ 1200 bằng sáng chế), Charles Darwin (1809–1882, tác giả của Thuyết tiến hóa), …v.v.

Khi tìm hiểu về Kinh Thánh tôi cũng tin Kinh Thánh là Lời của Đức Chúa Trời chứ không phải là lời của loài người, Kinh Thánh là một quyển sách quyền năng vì chứa đựng những lời của Thiên Chúa nói với loài người. Tuy nhiên, khi đọc Kinh Thánh, trong lòng tôi luôn xuất hiện những câu hỏi ngạo ngược, thách thức Đức Tin của tôi, tôi cảm nhận trong tôi luôn có hai thế lực chiến đấu với nhau: Một bên luôn đặt ra những câu hỏi “xoáy” để phản bác, xem thường Thiên Chúa, một bên luôn tìm kiếm những lý do để bào chữa cho Thiên Chúa…. Trong tất cả những cuộc “tranh luận” ấy, có một cuộc tranh luận rất sốc, cuộc “tranh luận” đã kéo dài suốt gần 27 năm qua (từ năm 1991 đến nay). Trong suốt thời gian đó, tôi luôn chất vấn các linh mục khi có thể để tìm sự trợ giúp của các ngài, nhưng tất cả những đáp án mà các ngài đưa ra đều không thỏa mãn được cái phần Satan trong tôi. Nhưng sáng hôm nay, một điều kỳ diệu đã xảy ra, khi cuộc tranh luận lên đến đỉnh điểm thì mọi thắc mắc đã được giải đáp một cách thỏa đáng, nước mắt của Satan đã rơi, tôi vui mừng vì không còn sợ Satan đeo bám nữa. Tôi hân hoan chia sẻ niềm vui này với mọi người, tôi xin tường thuật cuộc tranh luận đó như sau:
Bên hỏi, tạm gọi là “Satan”; Bên trả lời, tạm gọi là “Tôi”.
Tôi đang ngồi uống café buổi sáng và thả hồn theo khói thuốc lá thì Satan xuất hiện và bắt đầu gây chiến bằng một câu hỏi rất sốc:
Chúa Giêsu có phải là một diễn viên trong kịch bản Cứu Chuộc nhân loại của Chúa Cha???
Tôi ngạc nghiên hỏi lại:
– Sao ngươi lại dám đặt câu hỏi như thế?
Satan sôi nổi giảng giải:
– Này nhé, việc Chúa Giêsu sinh ra ở Belem, do một Trinh Nữ đã được “tiên tri” từ hàng ngàn năm trước…., rồi trong công cuộc cứu độ của Chúa Giêsu, Ngài luôn biết trước những chuyện sẽ xảy ra: Chúa biết Phê-rô sẽ chối Chúa 3 lần trước khi gà gáy; Chúa biết Giu-đa sẽ bán Chúa; Chúa biết Chúa sẽ bị đóng đinh, bị treo lên và 3 ngày sau sẽ sống lại, ….v.v. Tất cả mọi chuyện diễn ra như một KỊCH BẢN mà Chúa Cha đã viết sẵn từ lâu và Chúa Giêsu cùng những người khác chỉ đóng vai trò như một DIỄN VIÊN….
Tôi cãi lại: – Nhưng Chúa Giêsu đã xuống thế làm người, mặc lấy tính loài người, nghĩa là Người cũng yếu đuối, đau khổ và sợ hãi như người trần mắt thịt chúng ta. Bằng chứng là khi được Chúa Cha mặc khải cho biết về cái chết của mình, Ngài đã “lo buồn đổ mồ hôi máu” và cầu nguyện để xin Chúa Cha “cất chén đắng” cho mình…. Thậm chí trước những đau đớn không thể chịu nổi khi bị đóng đinh trên cây thánh giá, Ngài còn thốt lên: “Cha ơi cha, sao cha nỡ bỏ con!”.
Satan cười khẩy:
– Đúng vậy, đấy mới là vấn đề mà ta muốn nói với ngươi. Ngươi nghĩ xem, ông ta có quyền phép: Có thể “cải tử hoàn sinh”, có thể làm cho một người mù bẩm sinh được sáng mắt, có thể chữa lành cho rất nhiều người tạm gọi là mang bệnh nan y, thậm chí làm cho người chết sống lại, …v.v. Nhưng ông ta vẫn còn phải “đổ mồ hôi máu”, còn phải xin Chúa Cha “cất chén đắng” cho mình…. Thì những phàm nhân như chúng ta làm sao có thể làm theo những điều ông ta dạy? Nào là yêu thương kẻ thù của mình, nào là cầu nguyện cho kẻ hại mình,…..v.v. Đó chỉ là những lý thuyết suông, chỉ có những người như thánh nhân, có quyền phép như ông ấy mới làm được. Còn những người trần mắt thịt như ta với ngươi ư? Hãy quên đi!


Ngưng một chút rồi Satan tiếp tục:
– Nói thiệt nhé, nếu tôi mà cũng có quyền phép như ông ấy, nếu tôi biết chắc chắn rằng tôi sẽ chết và 3 ngày sau tôi sống lại thì chắc chắn tôi sẽ diễn một vở kịch cứu độ hay hơn nhiều, kịch tính hơn nhiều và lâm ly bi đát hơn nhiều!
Tôi định ngắt lời, nhưng Satan xua tay và tiếp tục:
– Chưa hết đâu, hãy để tôi nói hết. Trong 12 tông đồ của ông Giêsu, tôi thấy Giu-đa là đệ tử đáng được trân trọng nhất, đáng mặt đàn ông nhất, nhưng ông ấy lại bị nguyền rủa rằng: “Thà nó đừng sinh ra thì hơn!”(Mt 26,24).
Tôi chen vào, mỉa mai :
– Ý anh là chúng ta nên tôn vinh kẻ bán Chúa đúng không?
Satan lắc đầu:
– Anh đừng mỉa mai như vậy, anh hãy suy xét cho kỹ mà xem, trong các tông đồ của Giêsu, ông nào cũng nhát gan cả. Các ổng đi theo Chúa, ăn, ngủ cùng với Chúa, được Chúa dạy dỗ và được tận mắt chứng kiến rất nhiều phép lạ Chúa làm, nhưng khi thấy Chúa bị bắt thì mấy ổng sợ sệt và chạy trốn. Thậm chí chính đại đệ tử Phê-rô còn chối Chúa đến ba lần. Nhưng ông Giu-đa thì khác, tôi cảm nhận chính ông ta là người có đức tin mạnh mẽ nhất. Ông tin tưởng Chúa của mình là Đấng Toàn Năng, Người có thể cải tử hoàn sinh, có thể làm mọi chuyện vì vậy chẳng ai có thể làm khó được Ngài. Thực chất ổng chỉ muốn lừa mấy tay thượng tế để kiếm thêm 33 đồng bạc vì ổng tự tin vào quyền phép của Chúa Giêsu, làm sao mấy tay thượng tế hèn mọn kia có thể bắt được Chúa của ổng???!!! Ngoài ra, Chúa Giêsu rao giảng công khai trước các hội đường chứ đâu có phải lén lút gì đâu, vì vậy nếu Giu-đa không nộp Chúa thì cũng có kẻ khác nộp hoặc người ta sẽ tự tìm đến bắt Chúa chẳng cần phải ai dẫn đường???!!! Tôi tưởng tượng, khi đám đông đến bắt Chúa, Ngài hỏi: “Các anh tìm ai?” Họ đáp: “Tìm Giê-su Na-da-rét.” Người nói: “Chính tôi đây.” Khi Người vừa nói: “Chính tôi đây”, thì họ lùi lại và ngã xuống đất.(Ga 18,6). Tôi thầm nghĩ, lúc này ông Giu-đa vui sướng biết chừng nào, chắc chắn trong lòng ổng sẽ nhạo báng đám đông kia: “Đó, thầy tao đó, ngon bắt đi???”. Nhưng ngay sau đó, ổng nhìn thấy Chúa của mình không dùng quyền phép để chống lại mà lại tự nộp mình cho đám đông bắt. Niềm tin trong ổng đã bị sụp đổ, khác hẳn với những môn đệ khác đang chạy đi trốn chui trốn nhủi, Giu-đa là một người dám làm dám chịu, ổng hối hận, đi tìm các thượng tế và ném trả lại 33 đồng bạc mà nói: “Tôi đã phạm tội nộp người vô tội, khiến Người phải chết oan.”(Mt 27,4). Sau đó ổng thắt cổ tự vẫn. Anh nghĩ xem ông ấy có đáng bị nguyền rủa không? Ông ấy đã diễn quá tốt vai phản diện trong KỊCH BẢN cứu độ của Chúa Cha???
Tôi ngắt lời hắn:
– Anh bình tĩnh lại đi, anh đã suy diễn quá xa rồi! Ông Giu-đa đã diễn quá tốt ư ? Tôi không nghĩ như vậy. Ông Phê-rô cũng phạm tội tày trời như ông ấy, nhưng Phê-rô đã không đi tự vẫn mà vẫn âm thầm theo dõi bước chân của Chúa Giêsu để rồi sau này trở thành trụ cột của Giáo Hội. Nếu niềm tin của ông Giu-đa vào Chúa Giêsu là có thật như anh suy đoán, thì ông ấy đã không làm thế, đúng không? Nếu ông cũng xử sự như ông Phê-rô thì chắc chắn ông ấy cũng đã trở nên một vị Đại Thánh ? Anh nên hiểu rằng, Chúa Giêsu là Thiên Chúa, Ngài đích thân xuống thế làm người, chịu mọi đau khổ, nhục mạ của người đời, …v.v. chỉ vì muốn dạy cho loài người hai chữ YÊU THƯƠNG. Ngài muốn con người ta sống hạnh phúc với nhau ngay ở đời này bằng sự yêu thương lẫn nhau như chính mình và đó cũng là chìa khóa để mở cửa cho sự sống đời sau…. Anh nghĩ xem, chỉ vì vắng bóng hai chữ yêu thương mà thế giới của chúng ta luôn chìm trong loạn lạc, chiến tranh và nghèo đói…. Con cái chống đối cha mẹ, anh em ruột thịt đánh nhau, lôi nhau ra tòa… Nước này chống lại nước kia vì cái gì, chẳng phải chỉ vì thiếu hai chữ yêu thương đó sao???!!! Nếu mọi người đều biết thương yêu nhau, biết từ bỏ cái tôi của mình để nghĩ đến người khác thì thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao….


Satan ngắt lời tôi và gay gắt:
– Tôi không phản đối những điều răn dạy của ông ấy, tôi chỉ muốn nói cái mà người ta gọi là “Công Cuộc Cứu Độ” chỉ là một vở kịch mà ông ta là một diễn viên chính. Ông ta làm thế chỉ nhằm mục đích để được người ta tôn vinh!
Tôi ngắn lời Satan:
– Tôn vinh ư? Người ta đã tôn vinh bằng cách đóng đinh và treo lên thập giá ư? Anh có nhầm không vậy? Anh có muốn được tôi tôn vinh anh giống như vậy không???
Satan chau mày, mỉa mai:
– Thôi đừng đánh trống lảng nữa. Tôi đã nói rồi, đó chỉ là một màn diễn đỉnh điểm trong VỞ KỊCH cứu độ mà thôi???!!!
Tôi giơ tay vỗ nhẹ vào vai Satan rồi nói:
– Được rồi, anh hãy bình tĩnh nghe tôi kể chuyện nhé? Chúng ta tạm gác lại những vấn đề trong Kinh Thánh để nói chuyện đời cho gần gũi với chúng ta hơn?
Satan cười khẩy:
– Anh lại muốn lẩn tránh câu hỏi của tôi chứ gì? Anh cứ nói đi, tôi nghe đây!
Tôi xuống giọng hỏi Satan:
– Anh có con không? Ý tôi là anh đã bao giờ làm cha, làm bố ấy?
Satan trả lời:
– Tấc nhiên, tôi cũng như anh, nhưng tôi có cả một đàn con chứ không phải chỉ có 3 đứa như anh. Nhưng điều này liên quan gì chứ?
Tôi trầm tư một lúc rồi lên tiếng:
– Trong xã hội chúng ta hiện nay, có thể thể nói đạo đức con người đang xuống cấp một cách đáng báo động. Hàng ngày chúng ta đều thấy những vụ cướp, hiếp, chém giết, … giăng đầy các mặt báo. Trong muôn vàn những vụ án đấy, tôi xin chia sẻ với anh một vụ án về một chàng trai trẻ đã ra tay giết chết cha ruột của mình…
Satan buông lời hát mỉa mai:
– Anh đi xa quá, anh đi xa xa quá…!
Tôi nghiêm nghị:
– Anh cứ lắng nghe đã! Đó là bi kịch của một gia đình. Chàng trai trẻ kia lớn lên trong một gia đình rất gia giáo. Mẹ là giáo viên, cha là công nhân. Dù cuộc sống không mấy sung túc nhưng cha mẹ cậu ấy chịu khó tu trí làm ăn và lo cho cậu ăn học đầy đủ. Không phụ lòng cha mẹ, cậu ấy cũng rất chăm chỉ học hành. Tuy nhiên, mọi chuyện đã thay đổi khi cậu ấy rời xa gia đình để về thành phố học đại học. Trước những tự do về thời gian và những lựa chọn để tự quyết định về tương lai của mình, thay vì học những cái hay, cái đẹp cậu ta lại sa đà vào những thú vui vô bổ nơi phồn hoa, phố thị. Bắt đầu bằng những buổi cúp học để chơi bida, tụ tập bè bạn nhậu nhoẹt, …v.v. Cậu ấy đã trượt dài, chìm đắm trong trong chốn ăn chơi thác loạn…. Khi biết chuyện, gia đình cậu ta ra sức khuyên ngăn, nhưng trong mắt cậu ấy, ba mẹ chỉ là những ông bà già quê mùa, cổ hủ, ….. Không dạy được con mình và không đành lòng nhìn con sa vào tội lỗi, ba mẹ cậu ấy đã tìm đến những người thân, những người có học thức, thành công trong xã hội để nhờ họ khuyên giải con mình giúp, thậm chí nhờ cậy đến cả thầy cô trong trường, nơi cậu ta theo học. Nhưng chỉ được một vài ngày rồi đâu lại vào đấy, cậu ta tiếp tục trượt dài…. Chưa đầy một năm sau, cậu ta bị đuổi học và phải ngồi tù 6 tháng vì có liên quan đến một vụ cướp giật…. Ngỡ rằng sau biến cố đó cậu ta sẽ hối hận mà hoàn lương, nhưng không, ra tù cậu ta tiếp tục lún sâu vào tội lỗi như một con thiêu thân…. Gái gú, xí ke, ma túy, cướp giật, đánh nhau, …đã lấp đầy cuộc sống của cậu ấy. Đã biết bao lần bị bắt vào trại cai nghiện rồi vào tù ra tội, những vẫn chứng nào tật nấy, tội lỗi lại chồng thêm tội lỗi…. Gia sản của bố mẹ, tất cả những gì bán được anh đã bán hết để lấy tiền hút chích mặc cho sự van lạy của người mẹ…. Nhiều lần anh còn đánh mẹ, dí dao vào cổ đe dọa để bà phải nôn ra những đồng tiền cuối cùng để cho anh được thỏa mãn cơn nghiện….
Satan ngắt lời, xen vào:
– Và đỉnh điểm của câu chuyện ấy là trong một lần không kìm được giận dữ khi thấy nghịch tử của mình đánh mẹ, người cha đã lao vào can ngăn và tát anh ta một cái như trời giáng, sau đó anh ta quay sang người cha, tay phải cầm dao, vung lên vẽ một vòng cung oan nghiệt, mà điểm cuối của vòng cung ấy là bên ngực trái của cha anh ta? Cha anh ta ngã vật xuống, mắt trợn ngược như một tín hiệu cuối cùng gửi đến trời xanh trong vô vọng…. Sau đó, anh ta bị bắt và bị kết án tử hình, đúng không?
Tôi ngạc nhiên hỏi Satan:
– Anh đã đọc câu chuyện này rồi sao?
Satan lạnh lùng đáp :
– Chưa, tôi chưa đọc, tôi chỉ đoán thế thôi vì những câu chuyện đại loại như thế này thì có mà đầy rẫy trong xã hội chúng ta. Thôi, xin anh đừng làm mất thời gian nữa, chúng ta đã đi quá xa chủ đề mà chúng ta đang tranh luận.
Tôi gật gù rồi tiếp tục:
– Chưa đọc mà anh phán đoán được kết cục câu chuyện như thế quả là quá giỏi! Anh rất có năng khiếu viết truyện đấy! Đúng là câu chuyện đã kết thúc như anh phán đoán. Tuy nhiên, còn một chi tiết này nữa, tại phiên tòa xét xử, người mẹ đã khóc lóc, tha thiết nài van tòa xét xử tha tội chết cho tên nghịch tử kia, người đã giết chết chồng bà, làm cho gia đình bà tan nát….
Satan sốt ruột xua tay ngắt lời tôi:
-Thôi, thôi, thôi, người cha mẹ nào mà chả làm thế? Tôi có là Satan thì tôi cũng cầu xin những điều tốt đẹp cho con cái mình huấn hồ những phàm nhân như bà mẹ ấy???!!! Nếu anh thực sự hứng thú với những câu chuyện như thế thì bữa nào rảnh, tôi sẽ gửi cho anh cả kho, nhiều vụ án còn ly kỳ hấp dẫn hơn rất nhiều, bi đát và kịch tính hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ, xin anh kết thúc câu chuyện ở đây cho, chúng ta quay lại chủ đề của chúng ta đi???
Tôi hỏi lại:
– Nhưng đó là những vụ án có thật chứ hay chỉ là tiểu thuyết?
Satan bực bội trả lời:
– Khổ quá, tất cả đều thật hết, thậm chí còn có cả tên tuổi, địa chỉ hẳn hoi, ngày tháng gây án…. Tôi chưa thấy người nào “nhây” như anh! Đừng trốn tránh chủ đề tranh luận của chúng ta nữa???
Tôi trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng:
– Anh biết không, chàng trai trẻ trong câu chuyện tôi vừa kể trên là hình ảnh loài người chúng ta, vốn được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của Đấng Tạo Hóa, của Thiên Chúa. Nhưng loài người chúng ta đã đẩy Thiên Chúa ra ngoài cuộc đời của chúng ta để tự do quyết định về tương lai, cuộc sống của mình. Những cú trượt dài của chàng trai trong câu chuyện khắc họa hình ảnh thế giới loài người đắm chìm trong tội lỗi, chiến tranh liên miên, chém giết khắp nơi…. Những lần bị phạt ngồi tù của chàng trai cũng giống như những tai họa mà loài người phải gánh chịu do hậu quả của chiến tranh gây ra: Đói khát, nhà cháy, người chết, thành phố tan hoang…. Nhưng sau tất cả những biến cố ấy loài người vẫn tiếp tục sống theo cách riêng của mình, cũng giống như chàng trai kia sau bao lần vào tù ra tội thì vẫn ngựa quen đường cũ….
Satan bực bội, xua tay ngắt lời tôi:
-Thôi, thôi, thôi, ý anh là do thiếu vắng tình thương của Thiên Chúa chứ gì, rằng phải nghe lời dạy bảo của Thiên Chúa chứ gì? Cái này tôi nghe mãi rồi, biết rồi, khổ lắm nói mãi! Tôi đang nói về VỞ KỊCH CỨU ĐỘ kia???!!!
Tôi hỏi lại Satan:
– Anh nghĩ rằng người cha trong câu chuyện nói trên lao vào can ngăn người con đang đánh mẹ mình và lãnh một nhát dao oan nghiệt kia là một VỞ KỊCH ư???!!!
Satan hơi khựng người lại một chút rồi đáp:
– Tấc nhiên đó không phải là một vở kịch, đó là một cuộc sống thật vì người cha hoàn toàn không biết mình sẽ bị đâm. Nhưng ông Giêsu thì khác, ông ấy biết trước mọi chuyện, ổng biết mình sẽ bị đóng đinh, rồi 3 ngày sau sẽ sống lại, sau đó sẽ lên trời về với Chúa Cha và vở kịch sẽ khép lại.
Tôi hỏi lại:
– Chẳng phải hồi nãy chính anh cũng đã phán đoán chính xác được kết cục của câu chuyện mà tôi đang kể đó sao? Anh là phàm nhân mà anh còn phán đoán được phản ứng của tên nghịch tử khi người cha lao vào can ngăn, thì đương nhiên, Thiên Chúa vốn là Đấng thấu suốt mọi sự, Ngài cũng biết được ngài sẽ bị treo lên như thế nào. Ngài quá hiểu bản tính của ông Phê-rô cũng như Giu-đa nên Ngài biết trước được Phê-rô sẽ chối Chúa, Giu-đa sẽ bán Thầy….
Thấy Satan trầm tư, tôi tiếp tục:
– Người cha trong chuyện, vì không biết trước mình sẽ bị chính con trai mình đâm, ông lao vào can ngăn….cái chết đến với ông có phần nhẹ nhàng. Nhưng Chúa Giêsu thì khác, đúng như anh nói, Ngài biết trước Ngài sẽ bị treo lên như thế nào. Nhưng sự biết trước đó KHÔNG làm cho Chúa Giêsu nhẹ nhàng hơn, mà trái lại còn đau khổ hơn rất nhiều, bằng chứng là trước ngày bị nộp Ngài đã “lâm cơn xao xuyến bồi hồi, nên càng khẩn thiết cầu xin. Và mồ hôi Người như những giọt máu rơi xuống đất.(Lc 22,44). Vâng, còn mấy ngày nữa mới bị treo lên nhưng Ngài đã lo buồn đổ mồ hôi máu rồi. Còn gì đau khổ hơn khi biết mình lao vào, con mình sẽ đâm chết mình nhưng lại không thể chỉ trô mắt đứng nhìn con mình vung những đòn chí tử vào mẹ nó! Trong khoảng khắc sinh tử đó, tôi tin người cha trong câu chuyện ít nhiều linh cảm được sự nguy hiểm của tên nghịch tử nhưng ông vẫn lao vào can ngăn với những mong cái chết của mình có thể làm cho đứa con tỉnh ngộ…. Đấy cũng chính là hình ảnh Chúa Giêsu, Ngài biết Ngài sẽ bị con cái mình treo lên, nhưng Ngài chấp nhận, bằng chứng là khi ông Phê-rô vung gươm lên chống lại kẻ bắt Chúa, Chúa đã bình thản nói với ông Phê-rô: “Hãy xỏ gươm vào bao. Chén mà Chúa Cha đã trao cho Thầy, lẽ nào Thầy chẳng uống?”(Ga 18,11). Anh biết không, một trong những “kinh nghiệm xương máu” của ngành y khoa là các bác sĩ không vội nói thật với bệnh nhân về tình trạng bệnh tật nếu bệnh nhân mắc vào những chứng bệnh nan y như ung thư hay HIV chẳng hạn. Vì như thế bệnh nhân sẽ nhanh chóng suy sụp và cái chết đến nhanh hơn so với bệnh tình của họ. Anh biết đấy, trường hợp của Chúa Giêsu đau thương hơn rất nhiều, nắm trong tay bản án tử hình nhưng đó là một bản án OAN SAI. Chính tổng trấn Phi-la-tô đã nhận định: “Ta xét thấy người này không có tội gì.”(Lc 23,4).
Thấy Satan cúi ngằm mặt xuống, tôi xuống giọng:
– Hãy tưởng tượng, đặt mình vào vị trí của người cha trong câu chuyện khi không đành lòng nhìn con mình sa vào tội lỗi, ông ấy đã nhờ hết người này đến người kia khuyên giải con mình với những mong con mình sẽ nghe lời khuyên mà hoán cải… Chúa Cha cũng vậy, người đã gửi hết ngôn sứ này đến ngôn sứ khác vào thế gian để khuyên giải loài người, nhưng được mấy người nghe đâu? Thậm chí các ngôn sứ còn bị ngược đãi, bị chém đầu mà Gioan-Baotixita là một minh chứng. Cuối cùng, Ngài đã phải phái Con Một của Người xuống thế gian với những mong máu của Con Ngài sẽ gột sạch tội lỗi của thế gian… Việc phái các ngôn sứ và con của mình đến thế gian đó là CHIẾN LƯỢC, một KẾ HOẠCH CỦA CHÚA CHA vạch ra để cứu chuộc nhân loại, cũng giống như người cha trong câu chuyện đã vạch ra một kế hoạch nhờ người này, người kia đến khuyên giải con mình….và cuối cùng khi rơi vào hoàn cảnh “hết thuốc chữa” thì người cha đã phải dùng chính tính mạng của mình với những mong có thể cứu vớt được linh hồn của con mình…. Chưa hết, hình ảnh người mẹ gào khóc van lơn trước tòa xin tha tội chết cho con mình thể hiện một tình yêu vô bờ bến, không bởi vì, cũng chẳng tại sao, chỉ đơn giản là YÊU!!! Tình yêu của người mẹ gợi cho chúng ta nhớ đến hình ảnh Chúa Giêsu khi bị đóng đinh trên cây Thánh Giá, trong khoảng khắc rơi đến tột cùng của nỗi đau ấy Người lại cầu nguyện rằng: “Lạy Cha, xin tha cho họ, vì họ không biết việc họ làm.”(Mt 23,34). Tất cả những điều đó làm sao có thể gọi là VỞ KỊCH được, đúng không???!!!
Nghe tiếng sụt sùi, tôi hỏi Satan:
– Anh khóc đấy ư?
Satan trầm ngâm một lát rồi nói:
– Những lập luận của anh nghe có vẻ xác đáng, nhưng tất cả những điều đó chỉ là suy đoán của riêng anh. Nếu những điều đó là sự thật tại sao Kinh Thánh lại không ghi chép gì về điều này?
Tôi điềm tĩnh trả lời:
– Không ghi chép ư? Có đấy anh ạ! Nhưng chính sự cao ngạo đã che mờ mắt anh đó thôi. Anh đọc Kinh Thánh, nhưng không phải là để tìm sự thật về Thiên Chúa mà là tìm những lý do để phản bác Thiên Chúa. Làm như thế anh sẽ chẳng bao giờ tìm thấy sự thật vì chính động cơ thúc đẩy anh đi tìm sự thật là lầm lạc rồi. Kế hoạch của Chúa Cha và công cuộc cứu độ của Chúa Giêsu đã viết rất rõ trong Kinh Thánh qua dụ ngôn những tá điền sát nhân (Lc 20, 9-15; Mt 21,33-42). “Rồi Đức Giê-su bắt đầu kể cho dân nghe dụ ngôn này: “Có người kia trồng được một vườn nho và cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa một thời gian khá lâu.
“Đến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để chúng nộp hoa lợi vườn nho cho anh đem về. Nhưng bọn tá điền đánh anh ta rồi đuổi về tay không. Ông lại sai một đầy tớ khác, nhưng họ cũng đánh anh ta, hạ nhục, rồi đuổi về tay không. Ông còn sai thêm một người thứ ba, nhưng họ cũng đánh trọng thương, rồi quăng ra ngoài. Ông chủ vườn nho mới nói: “Ta phải làm gì đây? Ta sẽ phái người con yêu dấu của ta, biết đâu chúng sẽ nể con ta. Nhưng vừa thấy cậu, bọn tá điền liền bàn nhau: “Đứa thừa tự đây rồi! Ta giết quách nó đi, rồi gia tài sẽ về tay ta. Thế là chúng quăng cậu ra bên ngoài vườn nho, rồi giết đi.”.
Satan hỏi lại tôi:
– Người con trong dụ ngôn này là Chúa Giêsu, còn các đầy tớ là những ngôn sứ được sai đến thế gian???
Tôi xuống giọng và cúi đầu thành khẩn:
– Anh đã nhận ra chân lý rồi đấy! Tôi thành tâm nguyện xin Thiên Chúa chúc lành cho anh!
Khi ngẩng lên, tôi không còn thấy Satan nữa, hai dòng nước mắt chảy dài trên má…..nước mắt của Satan ???!!!

Giáo xứ Thánh Gia, Nha Trang, 9:30 sáng 30/10/2017
JB. Vũ Văn Tác.
Xin Chúa chúc lành cho tất cả các bạn!