Các bạn thân mến !
Vai trò của người Thầy, người chủ là hết sức quan trọng trong cuộc đời của mỗi người chúng ta. Tôi chọn ai làm Thầy làm chủ, dường như cả tương lai của tôi sẽ có một hướng đi nhất định, và cả cuộc đời tôi sẽ được định đoạt. Vì thế, ngày xưa chúng ta nghe kể nhiều về chuyện các học trò băng sông vượt ngàn để tầm sư học đạo. Chỉ cần nghe biết có một ông Thầy giỏi, dù ông có ở chốn thâm sơn cùng cốc nào đi nữa cũng sẽ có người tìm đến để xin thọ giáo.
Là một vị Thầy giỏi, Đức Giêsu cũng có nhiều học trò. Điều lạ là những học trò của Giêsu thường không phải là những người chủ động đi tìm thầy. Chính Đức Giêsu mới là người chủ động đi tìm, chọn và mời gọi các môn đệ đi theo mình.
Đức Giêsu gọi các môn đệ khi Ngài đang trên đường, trên đường thực thi sứ mạng Nước Trời. Những người được gọi thường cũng đang trên đường, trên đường theo đuổi những mộng đời riêng của họ. Như thế, để có thể làm môn đệ của Giêsu, người ta phải bỏ đi con đường riêng của mình, để đi theo con đường của Chúa.
Lời mời gọi của Đức Giêsu thường là một lời mở ngỏ tự do để người ta lựa chọn. Dẫu vậy, trong lời mời gọi ấy không phải là không có những đòi hỏi dứt khoát. Trong Tin Mừng Luca, Đức Giêsu đã trả lời với người thanh niên muốn đi theo mình mà vẫn còn nhiều lưu luyến với gia đình: “Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại đằng sau thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa” (Lc 9, 62). Cũng có những lúc, chúng ta thấy đòi hỏi của Đức Giêsu dường như trở nên quá đáng so với suy nghĩ bình thường của một con người.
Một thanh niên khác nói với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, tôi sẽ theo Thầy, nhưng xin cho phép tôi về chôn cất cha tôi trước đã!” Đức Giêsu trả lời: “Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết của họ, còn anh hãy đi loan báo Nước Thiên Chúa” (Lc 9, 59-60).
Dù sao đi nữa, những đòi hỏi của Giêsu cũng khiến tôi phải nhìn lại những dính bén trong cuộc đời mình, khiến tôi phải thừa nhận rằng, cuộc đời mình đã bị vây bọc bởi nhiều ràng buộc, những ràng buộc có vẻ vô hình mà dai dẳng. Với những ràng buộc ấy, tôi vô tình tự giới hạn mình trong một khung trời tù đọng nhỏ hẹp. Tôi tự kìm chân mình trong cái êm đềm mà vị kỷ. Tôi không còn đủ tự do để đáp lại lời mời gọi khẩn thiết của Nước Chúa.
Trước thái độ dứt khoát của Đức Giêsu, tôi nhận ra một sứ điệp quý giá: sứ mạng phục vụ Nước Trời là một sứ mạng quan trọng và cao cả. Đó là sứ mạng xây dựng Nước Thiên Chúa, Nước của một Tình Yêu phổ quát. Để có thể phục vụ sứ mạng ấy, tôi cần được kéo ra khỏi vũng trời tù đọng của đời mình. Tôi cần phải đặt qua một bên những gì là gần gũi thân thương. Tôi cần phải gác lại những kế hoạch riêng còn đang dang dở… Để có thể làm người môn đệ, trái tim tôi cần được khai mở để sống thanh thoát và quảng đại hơn. Tôi không chỉ ngồi lại để khóc thương cho những gì là thân thuộc. Tôi không chỉ ôm ấp những gì là của riêng mình. Nước Trời không có biên giới, nên trái tim của những người phục vụ Nước Trời cũng đâu thể chỉ dừng lại ở những biên giới riêng tư.
Hơn nữa, những đòi hỏi của Đức Giêsu lại vẽ ra cho tôi một chân dung thật đẹp của những người môn đệ. Là người đi loan báo Tin Mừng, Nước Trời trở nên quan trọng đến độ những tương quan thân thiết cũng trở thành thứ yếu đối với họ, đến độ họ sẵn sàng bước vào cái long đong của một cuộc đời không có chỗ tựa đầu. Con đường mà Giêsu đã mở ra phía trước có sức thu hút đến độ họ không còn phải ngoái lại đằng sau. Con đường ấy cũng giải phóng họ khỏi cả những ràng buộc của trách nhiệm và bổn phận đời thường. Họ trở thành người của Chúa, chỉ đi lo chuyện Nước Chúa.
Giữa những ồn ào quay cuồng của cuộc sống hiện đại, qua nhiều người, nhiều cách, Giêsu vẫn luôn gởi đến tôi những lời mời gọi âm thầm. Đâu là câu đáp trả của tôi? Nếu lời mời gọi của Giêsu là một lời mời tha thiết và nghiêm túc, câu đáp trả của tôi không thể chỉ là một lời hứa lừng khừng: Thưa Thầy tôi sẽ theo Thầy, nhưng…
Lạy Chúa!
Lời mời gọi của Chúa luôn nằm ở thì hiện tại,
chúng con lại thường đặt câu đáp trả của mình ở thì tương lai.
Bởi cuộc đời chúng con còn quá nhiều dính bén,
chúng con không đủ can đảm để dứt bỏ.
Bởi lòng tin chúng con còn quá yếu kém,
chúng con không đủ an tâm để phó thác.
Bởi con tim chúng con còn quá nhát đảm,
chúng con không dám lên đường,
chúng con lo ngại mưa gió,
chúng con e sợ long đong.
Xin cho chúng con có được đôi chân mạnh mẽ của Chúa,
Xin cho chúng con có được con tim quảng đại của Chúa,
để chúng con can đảm lên đường,
vì một sứ mạng cao cả và phổ quát hơn. Amen
Bài hát kết thúc: XIN CHO CON
Sáng tác: ÂN ĐỨC – Thể hiện: chưa rõ