Các bạn thân mến !
Vào đời, ai cũng muốn tìm cho mình một con đường tốt để đi. Đường tốt là con đường có thể đưa người ta đến đích. Muốn tìm được một con đường tốt, người ta thường phải chọn lựa thật kỹ càng. Bởi lẽ, như người ta vẫn hay nói, cuộc đời có muôn lối đi và muôn ngã rẽ, không phải con đường nào cũng có thể đưa người ta đến đích. Có nhiều con đường đưa đến thảm bại và diệt vong.
Hướng dẫn các môn đệ của mình, Đức Giêsu cũng giới thiệu cho họ một con đường tốt để đi. Trong Tin Mừng theo Thánh Matthêu, Ngài mời gọi: “Hãy qua cửa hẹp mà vào, vì đường rộng thênh thang thì đưa đến diệt vong mà nhiều người lại qua đó. Còn cửa hẹp và đường chật thì đưa đến sự sống, nhưng ít người tìm được lối ấy” (Mt 7, 13-14).
Mới nghe qua, có vẻ như lời giới thiệu trên chẳng hấp dẫn gì chúng ta cho lắm. Bởi lối hẹp và đường chật thường gợi lên trong chúng ta cảm giác tù túng và khó khăn. Lối hẹp khiến người ta liên tưởng đến những khuôn khổ cứng nhắc ràng buộc cuộc đời mình. Mà người ta thì không thích bị ràng buộc, càng không thích phải gò ép mình vào một khuôn phép. Nhiều người trẻ vẫn quan niệm rằng cuộc sống tự phát thích sao làm vậy có cái hay của nó, có cái thú của nó. Tuổi trẻ phải được tự do bay nhảy thì mới thích. Vậy mới là sống!
Cũng theo lẽ thường, người ta thích đi đường rộng và lối thênh thang. Bước đi trên đường rộng, người ta như thấy mình có thế giá hơn. Đường rộng cho người ta cảm giác thoải mái tự do, không gì ràng buộc cũng chẳng gì cản trở. Đường rộng cho phép người ta sống dễ dàng. Ai cũng thích dễ dàng. Cái dễ dàng cho người ta cảm giác vui vẻ thoải mái.
Cái dễ dàng cho người ta nhìn cuộc sống đầy màu hồng. Cái dễ dàng khiến người ta lạc quan và vui sống.
Thế nhưng, dường như đâu phải dễ dàng lúc nào cũng tốt cho tôi. Không thể chối cãi rằng lắm lúc cái dễ dàng lại khiến tôi ù lì thụ động. Cái dễ dàng giết chết những nỗ lực cố gắng trong tôi. Cái dễ dàng khiến tôi khó lượng định được đâu là giá trị thực của cuộc sống. Đôi lúc, cuộc sống trở nên vô vị và chẳng còn gì hấp dẫn được tôi vì nó quá dễ dàng. Khi tôi không phải cố gắng hay nỗ lực để sống, thật khó để tôi lượng định được đâu là giá trị thực của cuộc sống.
Nguy hiểm hơn, cái dễ dàng dễ gần với những cái bất chính. Cuộc sống bên ngoài luôn đầy những quyến rũ, và không bao giờ thiếu những quyến rũ bất chính. Làm sao tôi có thể nói không và từ khước những quyến rũ ấy nếu tôi chỉ buông mình sống theo cái dễ dàng và tự nhiên của lòng mình? Làm sao tôi có thể vươn mình lên cao trong khi tôi vẫn chỉ muốn sống tự nhiên lè phè, chứ không muốn chiến đấu hết mình để rũ bỏ những gì đang kéo ghì tôi xuống? Làm sao để tôi có thể thẳng tiến đến đích, nếu tôi vẫn cứ muốn ôm đồm dằng dai với những dây dưa níu kéo trên bước đường mình đi?
Tất cả những dây dưa níu kéo tạo nên những thứ cồng kềnh trong cuộc đời tôi. Tôi thường không thích đi vào cửa hẹp, dường như vì cuộc đời tôi đã có quá nhiều thứ cồng kềnh như thế. Tôi luôn có sẵn trong mình một cái tôi to tướng. Tôi hay ôm ấp trong tim mình một tham vọng cao ngất ngưởng. Tôi thường nắm chặt trong vòng tay của mình nhiều điều đa mang và ích kỷ. Tôi muốn giữ chặt trong đầu óc mình nhiều định kiến cứng nhắc và bảo thủ… Thế nên tôi thấy quá khó để có thể khép mình đi vào cửa hẹp.
Bất chấp những khó khăn ấy, Đức Giêsu vẫn khẳng định rằng con đường đưa đến sự sống là con đường hẹp. Trên con đường hẹp, người ta được bảo vệ trong những cái ranh giới nhất định. Con đường hẹp giúp người ta sống là người hơn, giữ người ta trong cái khuôn khổ của luân thường đạo lý. Đường hẹp cũng giúp người ta dễ thẳng tiến đến đích. Đường hẹp giúp người ta sống nghiêm túc và hiểu rõ hơn ý nghĩa cuộc đời của mình.
Trên hành trình của một người môn đệ, Giêsu lại đặt ra rất nhiều cánh cửa hẹp khác nhau, và mời chúng ta bước vào. Đó là cánh cửa hẹp của yêu thương: “hãy yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ ghét anh em. Hãy chúc lành cho kẻ nguyền rủa anh em và cầu nguyện cho kẻ vu khống anh em” (Lc 6, 27-28). Đó là cánh cửa hẹp của tha thứ: “Thầy không bảo anh em phải tha thứ bảy mươi lần, nhưng là bảy mươi lần bảy” (Mt 18, 22). Đó là cánh cửa hẹp của phục vụ: “vì con người đến không phải để được phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống mình làm giá chuộc muôn người” (Mt 20, 28). Đó là cánh cửa hẹp của lòng thương xót: “anh em hãy có lòng thương xót như Cha anh em trên trời là Đấng xót thương” (Lc 6, 36). Đó còn có thể là những cánh cửa hẹp của việc không xét đoán, không lên án, không loại trừ… và còn nhiều những cánh cửa hẹp khác. Đứng trước cánh cửa hẹp nào tôi cũng thấy mình ngại ngần lưỡng lự. Vì dường như cánh cửa nào cũng đòi tôi phải thay đổi nhiều điều, bắt tôi phải từ bỏ nhiều thứ.
Cho dù như vậy, làm sao tôi có thể chối cãi rằng đó là những con đường thật đẹp. Sống được như thế, cuộc đời tôi sẽ cao quý và ý nghĩa biết bao.
Có một điều có thể an ủi và khích lệ tôi thật nhiều trong hành trình bước vào cửa hẹp. Đó là những điều mà Giêsu dạy không bao giờ là một lý thuyết suông. Chính Giêsu đã sống như thế. Giêsu làm người đi trước và mời tôi bước theo sau. Bước vào những cánh cửa hẹp không phải là bước theo một mớ lý thuyết, nhưng là bước theo gương sống đẹp của một con người. Con người ấy có tên là Giêsu. Điều quan trọng là tôi có dám đến và học cùng Giêsu không?
Lạy Chúa Giêsu!
Con đường hẹp là con đường tu thân.
Bước theo Chúa trên những con đường hẹp,
chúng con ước mong mỗi ngày
mình có thật nhiều cơ hội để sửa mình
và được trở nên giống Chúa hơn.
Xin cho chúng con luôn có đủ can đảm đến với Chúa
và để Chúa cắt bỏ khỏi chúng con những vướng mắc cồng kềnh.
Xin giúp chúng con dám mở rộng lòng mình ra với Chúa,
để Chúa cất đi khỏi lòng trí chúng con những tham lam ôm đồm
những thèm muốn bất chính và những khát mong lệch lạc.
Mỗi ngày xin thêm cho chúng con một chút khiêm tốn
để chúng con dễ chấp nhận con đường của Chúa hơn.
Xin thêm cho chúng con một chút quảng đại
để chúng con dám hy sinh bỏ mình.
Xin thêm cho chúng con một chút tin tưởng
để chúng con vững bước trên đường theo Chúa.
Và xin thêm cho chúng con một chút cố gắng
để vượt qua những khó khăn đang ghì kéo chúng con.
Bước đi trên con đường hẹp bao giờ cũng khó.
Xin cho chúng con biết nhìn Chúa sống mỗi ngày,
được yêu mến Chúa hơn mỗi ngày,
và chọn lựa con đường Chúa đã sống
như một giá trị đẹp đẽ và ý nghĩa
cho cuộc sống mỗi ngày của chúng con. Amen
Bài hát kết thúc: ĐỂ CON NÊN HÌNH BÓNG NGÀI
Sáng tác: Lê Đức Hùng
Thể hiện: Diệu Hiền