Bài 2 – Một Khoảng Lặng Cho Giêsu

0
1377

Các bạn thân mến!

Là những Kitô hữu, chúng ta là bạn hữu của Đức Giêsu và là bạn hữu của nhau. Dù bạn là ai, là một sinh viên đang bận rộn với chuyện học hành, là một công nhân đang bận rộn với công việc mỗi ngày, hay là một người đã tốt nghiệp đại học và đang trên đà tìm kiếm tương lai… chúng ta luôn được mời gọi và luôn có cơ hội để đón tiếp Đức Giêsu mỗi ngày trong cuộc đời của mình.

Thế nhưng làm cách nào để tôi đón Chúa mỗi ngày? Giữa nhịp sống bon chen bận rộn, liệu trong tâm hồn tôi có còn khoảng trống nào dành riêng cho Giêsu không?

Mời các bạn cùng nghe một đoạn Tin Mừng ngắn của Thánh Luca:

“Trong khi thầy trò đi đường, Đức Giê-su vào làng kia. Có một người phụ nữ tên là Mác-ta đón Người vào nhà. Cô có người em gái tên là Ma-ri-a. Cô này cứ ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người dạy. Còn cô Mác-ta thì tất bật lo việc phục vụ. Cô tiến lại mà nói: “Thưa Thầy, em con để mình con phục vụ, mà Thầy không để ý tới sao? Xin Thầy bảo nó giúp con một tay!” Chúa đáp: “Mác-ta! Mác-ta ơi! Chị băn khoăn lo lắng nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị lấy đi” (Lc 10, 38 – 42)

Để có thể bước vào cuộc đời của mỗi người và làm bạn với mỗi người, Đức Giêsu luôn cần đến sự đón tiếp. Đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe kể về hai thái độ khác nhau trong việc đón tiếp Đức Giêsu. Dường như thái độ nào cũng dễ thương. Trong khi Marta xông xáo và dấn thân để phục vụ Chúa, Maria lại có một lựa chọn thanh thoát và an tĩnh hơn. Cô ngồi bên chân Chúa để lắng nghe Lời Người. Maria được khen, còn Marta thì có vẻ như là bị chê. Tại sao lại như thế?

Chúng ta nhận thấy giữa hai thái độ của đón tiếp trên, có một khác biệt thật đáng kể. Trong khi Marta chọn việc phục vụ Chúa là quan trọng, Maria lại chọn chính Chúa. Với Maria, Chúa là quan trọng hơn hết, đến độ tất cả những việc khác đều được cô đặt sang một bên, Chúa thân thương và gần gũi đến cô không cần phải chuẩn bị kiểu hình thức rình rang để tiếp đón, cũng không phải lo lắng nhiều điều.

Dù sao đi nữa, với biến cố được đón Đức Giêsu vào cuộc đời, chắc nơi tôi cũng cần phải có một sự thay đổi nào đó. Marta dường như vẫn tiếp tục công việc thường ngày theo thói quen của mình, vẫn tiếp tục bận rộn và lo lắng với công việc. Phải chăng Marta là hiện thân của những người chẳng bao giờ có thể dứt mình ra khỏi cái quán tính cố hữu mà nhịp sống thường ngày vẫn kéo mình đi?

Vâng, cuộc sống thường ngày bắt tôi phải là một Marta, phải lo lắng xoay sở, phải vất vả với trăm công nghìn việc. Có bao giờ tôi tự hỏi những công việc tất bật ấy rồi sẽ dẫn tôi về đâu?

Dĩ nhiên, để đảm nhận cuộc sống của mình, tôi phải làm việc. Công việc có thể cho tôi nhiều niềm vui, có thể giúp tôi hoàn thiện chính mình, thậm chí có thể giúp cho những vết thương lòng trong tôi dần nguôi ngoai… Thế nhưng có nguy hiểm không khi tôi vẫn thích chọn công việc làm lẽ sống? Có bao giờ tôi đủ thật tâm, để nhận ra những bất an ngấm ngầm mà công việc mang lại cho tâm hồn tôi? Công việc có thường mang đến cho tôi nỗi lo sợ thất bại? Công việc có vắt kiệt sức tôi, xiết chặt tôi vào cái vòng xoáy bộn bề, để rồi sau đó, buông tôi ra và ban phát cho tôi một sự thành công nửa vời với cái cảm giác chông chênh trống rỗng?

Giữa tất cả những chông chênh ấy, tôi được mời gọi để trở về, dành một khoảng lặng trong tâm hồn mình cho Giêsu.

Một điều chắc chắn, tôi đến với Chúa không phải bằng công trạng. Chúa chỉ cần nơi tôi một sự hiện diện, hiện diện với trọn vẹn con người của mình, hiện diện với một con tim biết lắng nghe. Đó là lúc tôi được gặp gỡ Chúa, nhưng đó cũng chính là lúc tôi được gặp lại chính mình, được làm chủ cuộc đời mình. Không điều gì có thể làm tôi bận lòng nữa, không gì còn có thể níu kéo được tôi. Ngồi lại với Chúa, tâm hồn tôi được nghỉ ngơi bồi dưỡng.

Lạy Chúa! Sống là động. Chúa đã ban cho chúng con nhiều khả năng để hoạt động, để dấn thân vào giữa dòng đời, để xây dựng đời mình, xây dựng Nước Chúa. Thế nhưng Chúa cũng không ngừng mời gọi chúng con hãy có khả năng tách mình ra khỏi dòng chảy bộn bề của cuộc đời, để về ngồi lại bên Chúa. Có ngồi lại bên Chúa để lắng nghe lời Chúa dạy bảo, chúng con mới biết mình phải làm gì, chúng con mới thoát khỏi tình trạng cứ lao đầu hùng hục vào giữa dòng đời mà không biết mình đang trôi về đâu.

Giữa những bộn bề của cuộc sống, gữa những ê chề của thất bại, giữa những vô vị của thành công, xin dẫn chúng con trở về bên Chúa, để tâm hồn chúng con được nghỉ ngơi bồi dưỡng.

Các bạn thân mến,

Trong tất cả tâm tình ấy, mời các bạn cùng nghe lại bài hát chủ đề của chuyên mục HÃY HỌC CÙNG GIÊSU, như một lời tình tự chúng ta cùng dâng lên Chúa:

Dòng đời trôi bao nhiêu thăng trầm,
mà đời con bon chen tháng năm.
Tìm ngược xuôi giữa nơi chợ đời,
con đi tìm hạnh phúc xa khơi.

Và nhiều khi giấc mơ tan rồi,
đời buông xuôi theo con nước trôi,
mà lòng nghe xót xa ê chề,
đời con gánh vai nặng nề.

Hồn con mong phút giây êm đềm,
đời con mong nghỉ ngơi ấm êm.
Dù ngày qua khuất xa thiên đường,
con mong tìm về bến yêu thương.

Tìm về đâu bước chân trĩu nặng?
Tìm về đâu con tim giá băng?
Tìm về đâu dấu xưa hoang đàng
một thời con đi hoang?

HÃY VỀ CÙNG GIÊ-SU!
Vì Giê-su nhân ái khiêm nhu.
HÃY VỀ CÙNG GIÊ-SU!
Người là nơi êm đềm hạnh phúc.
HÃY HỌC CÙNG GIÊ-SU!
Vì Giê-su nhân ái khiêm nhu.
HÃY HỌC CÙNG GIÊ-SU!
Vì Giê-su chứa chan tình thương.

Bài Hát: HÃY HỌC CÙNG GIÊSU (3 phút, 51 giây)