Bài 25 – Trở Về Với Cha

0
1487

Các bạn thân mến,

Với đề tài “Trở Về Cùng Cha”, chúng tôi mời các bạn cùng dừng lại ở một dụ ngôn đặc sắc của Tin Mừng Luca chương 15, dụ ngôn kể về đứa con hoang đàng và người cha nhân hậu.

Chúng ta có thể bắt đầu bằng việc đặt mình ở vị trí của người con thứ. Giữa cánh đồng hoang vắng trong một buổi chiều tàn, anh một mình ngồi đó với thân xác mệt mỏi rã rời và tâm hồn ê chề trống vắng. Từ một cậu chủ trong gia đình, anh trở thành một kẻ đi làm thuê. Từ tuổi xuân căng tràn nhựa sống, anh trở thành một gã lang thang xơ xác. Từ một người con được yêu, anh phải một mình gặm nhấm nỗi cô đơn. Điều gì đã gây nên những biến đổi kinh khủng như thế? Đó có phải là cái giá anh trả cho những hoang đàng của đời mình?

Chúng ta có thể dừng lại ở hình ảnh ấy để nghiệm lại hành trình cuộc đời của chính mình. Dừng lại cho đến khi nào giữa lòng mình nhận được thôi thúc: Về thôi! Về lại với Cha của mình trong mái nhà xưa yêu dấu!

Để trở về, người con thứ thực hiện một lúc ba động tác. Anh hồi tâm, anh đứng lên và trở về.

Hồi tâm là nhìn lại những dấu chân mình đã đi qua trong quá khứ, là đi ngược lại những vết tích hoang đàng của đời mình, là đối diện với chính mình ở những điểm xấu nhất. Hồi tâm là dám nhận rằng, dù quá khứ đời tôi có mịt mờ và xấu xa đến thế nào đi nữa, đó vẫn là quá khứ của tôi. Không ai khác, chính tôi phải là người lãnh nhận trách nhiệm với những gì mình đã làm. Hồi tâm là đón nhận con người thực của mình.

Tuy nhiên hồi tâm mà không đứng lên thì người ta không thể trở về. Người ta luôn có thể rơi vào thất vọng khi nhận ra sự thật phũ phàng rằng những chân trời mơ mình đã ôm ấp và theo đuổi không đẹp như mình tưởng. Nhìn lại những lỗi phạm trong quá khứ, người ta có thể tự dằn vặt mình và đẩy mình vào cùng đường của chán chường tuyệt vọng. Sau một quá khứ sai lầm, nhiều người tự giam mình trong mặc cảm tội lỗi, tự nhủ rằng mình không còn xứng đáng với Chúa nữa.

Thế nhưng thật ra, dằn vặt và khép kín chỉ là một hình thức khác của lòng kiêu ngạo. Người ta có thể kiêu ngạo đến độ không thể chấp nhận rằng mình đã sai lầm. Người ta có thể kiêu ngạo đến độ không tin rằng sai lầm lỗi phạm đã là một phần rất thật làm nên con người mình. Người ta cũng có thể kiêu ngạo đến độ họ chỉ muốn rằng quá khứ đời mình phải là một khung trời lung linh tuyệt đẹp chứ không được phép là một vũng đời nhiều vết tích. Người ta còn có thể kiêu ngạo đến độ họ chối bỏ cả cuộc đời thật của mình để mơ về một cuộc đời lý tưởng nào đó. Đã có rất nhiều người thất bại trong hành trình trở về cùng Cha. Không phải vì họ không biết hồi tâm, nhưng vì họ không chịu đứng lên. Không đứng lên, người ta không thể làm lại từ đầu.

Để hiểu được giá trị của việc đứng lên và làm lại, chúng ta có thể nhìn vào cuộc đời hai môn đệ của Đức Giêsu là Giuđa và Phêrô. Trong cuộc Thương Khó của Đức Giêsu, cả hai đều lỗi phạm với Thầy mình. Chưa hẳn lỗi lầm của Phêrô là nhỏ hơn lỗi lầm của Giuđa. Giuđa bán Chúa một lần, còn Phêrô thì ba lần chối Chúa. Phêrô không dám nhận mình là môn đệ của Giêsu thậm chí với cả một đứa nữ tì. Thế nhưng hai người có hai hướng đi rất khác nhau khi đối diện với lỗi phạm của đời mình. Nghe tiếng gà gáy, Phêrô nhận ra mình đã lỗi lầm. Ông khóc lóc thảm thiết. Nhưng ông đã làm lại. Còn Giuđa, dường như ông là đại diện cho những người hay nằm lì trong điểm ngã của mình. Những người ấy khó chấp nhận rằng mình đã sai lầm lỗi phạm. Nhận ra lầm lỗi, họ muốn trừng phạt mình. Và hình phạt nặng nề nhất mà người ta có thể nghĩ ra cho mình là cái chết.

Để có thể về, người ta phải đứng lên từ chính nơi mà mình đã té ngã. Để về cùng Cha, người ta cũng cần có một con tim hy vọng và yêu thương. Nếu người con thứ chưa bao giờ cảm nếm được tình thương và sự tha thứ của Cha trong những tháng ngày thơ ấu đời mình, nếu người con thứ không dám tin vào tình yêu của Cha dành cho mình, anh sẽ chẳng bao giờ dám quay trở lại mái nhà xưa, nơi mà anh đã dứt áo ra đi.

Thế nên trở về là lúc chúng ta được khám phá lại tình yêu của Thiên Chúa. Một trong những bi kịch lớn nhất của cuộc đời là người ta không hiểu gì về tình yêu mà lại hay đặt ra cho nó nhiều giới hạn. Nói cho cùng, tôi được Thiên Chúa yêu thương không phải vì tôi là kẻ đáng yêu, nhưng vì dù thế nào đi nữa, tôi vẫn không bao giờ có thể làm suy suyển được tình yêu mà Thiên Chúa đã dành cho tôi. Đó mới là tình yêu thật, tình yêu nhưng không và vô điều kiện.

Bằng tình yêu, Thiên Chúa đã đưa tôi vào đời. Kỳ lạ làm sao, sau đó Ngài như ẩn mặt trong cả cuộc đời tôi. Ngài cho tôi hoàn toàn tự do để làm chủ cuộc đời mình. Tôi luôn có đủ tự do để mơ về những chân trời hão huyền phù phiếm. Tôi luôn có đủ tự do để bước đi trên chuyến hành trình càng lúc càng xa vòng tay của Thiên Chúa. Nhìn lại những bước chân hoang đàng lạc lối là lúc tôi có thể thấy Thiên Chúa đã yêu thương và đã kiên nhẫn với tôi đến là dường nào. Đủ yêu thương để đưa tôi vào đời, đủ quảng đại để cho tôi tự do, Thiên Chúa cũng có đủ kiên nhẫn để chờ đợi tôi lớn lên. Tất cả những bầm dập mà cuộc đời đập vào tôi đều có một giá trị quý giá, là làm cho tôi sáng mắt ra và nung nấu tình yêu trong tim tôi. Khi đời tôi đã quá mệt mỏi với hành trình hoang đàng, khi tim tôi đã quá ê chề với những đổ vỡ bế tắc, khi lòng tôi đã quá chông chênh trong hành trình càng lúc càng đi xa Chúa… tôi giật mình tỉnh mộng và nhận ra rằng hạnh phúc đời mình chỉ có ở hướng ngược lại. Vậy nên phải về thôi! Vậy nên tôi không thể mãi là kẻ hoang đàng lạc lối.

Vâng, về thôi! Về, vì vẫn luôn còn đó một niềm an ủi vô biên dành cho tôi. Dù tôi có đi đâu, dù tôi có ra thế nào đi nữa, luôn còn đó một người Cha dang rộng vòng tay chờ đợi, đón nhận, yêu thương và tha thứ cho tôi. Giêsu đến mang theo một hình ảnh mới và đáng yêu vô cùng của Thiên Chúa. Thiên Chúa không phải là một ông kẹ hăm he đe dọa tôi mỗi khi tôi lạc bước. Thiên Chúa cũng không phải là một vị thẩm phán sòng phẳng trừng trị tôi mỗi khi tôi lỗi phạm. Thiên Chúa là một người Cha nhân từ.

Lạy Chúa,

Tình yêu Chúa dành cho chúng con
không phải là điều gì trừu tượng xa xôi.
Chúng con luôn có thể cảm nghiệm được tình yêu ấy
qua mỗi bước chân, qua từng nhịp thở
và qua mỗi chọn lựa tự do của đời mình.

Như những con người tự do,
Chúa không muốn chúng con phải lớn lên
bằng những cưỡng ép của luật lệ,
Chúa cũng không muốn chúng con trưởng thành
qua những kiểu luận phạt công minh.
Chính Tình Yêu và lòng nhân từ của Chúa
Sẽ dìu chúng con bước đi trên đường đời
và giúp chúng con lớn lên từng ngày
trong hành trình làm con cái Chúa.

Cho dù thế nào đi nữa,
chúng con vẫn là những kẻ được yêu.
Cho dù ra sao đi nữa,
chúng con vẫn được hưởng lòng nhân từ của Chúa.
Xin cho chúng con luôn xác tín vào điều ấy
để chúng con được thôi thúc can đảm làm lại từ đầu
trên con đường trở về với tình yêu Chúa. Amen

Bài hát kết thúc: CHA ƠI CON ĐÃ VỀ
Sáng tác: Nguyễn Quang Hiền
Thể hiện: Julye